[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Sáng sớm hôm sau, khắp Đông cung đã ồn ào tấp nập, Tiểu Phong đứng trước Thừa n điện, đôi mắt sắc bén liếc nhìn những thị nữ trước mắt, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên những ý tưởng, không ai biết được nàng đang nghĩ gì, chỉ biết Tiểu Phong đang ấp ủ trong lòng mình một chút ý nghĩa. Thế nhưng nàng dĩ nhiên nàng sẽ không thể để lộ ra bên ngoài, chỉ giữ nó cho riêng mình, sau đó trước mặt bọn họ, nàng giương đôi mắt xinh đẹp ra để nhìn chằm chằm vào đám thị nữ đang quỳ trước mặt, giọng nói đanh thép hoàn toàn không giống với hình tượng thường ngày của tiểu công chúa, âm thanh phát ra chỉ toàn là sự lạnh lẽo.
  • Nàng ngồi trên một chiếc ghế mây dài bên ngoài điện, được đặt dưới gốc cây đào trong sân, hôm này Tiểu Phong vận một bộ y phục màu hồng phấn, màu hồng dịu dàng được đặt bên trên làn da xinh đẹp trắng nõn của nàng càng tăng thêm phần trang trọng, A Độ đứng bên cạnh nàng cũng vận một bộ y phục tương tự, nhưng màu sắc có phần nhạt hơn và chi tiết trên quần áo cũng không được tỉ mỉ như của Tiểu Phong, quần áo trên người Tiểu Phong còn được tôn thêm mấy đóa hoa mẫu đơn, người vốn đã cao quý bây giờ lại càng tăng thêm bội phần.
  • Trên tóc còn được cài thêm mấy đóa hoa mẫu đơn được làm thành trâm, nhỏ nhắn đáng yêu, lại tăng thêm nét năng động hồn nhiên vốn có của nàng, thế nhưng khuôn mặt lại khác xa với những cử chỉ của ngày thường. Đôi má đào thoáng ửng đỏ lên một mảng giống như vô cùng tức giận, vô cùng khó chịu.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Lục soát kỹ lại cho ta, hôm nay không tìm ra được cây trâm phỉ thúy đó, vậy thì những thị nữ có liên quan đều phải đưa đi hết cho ta, một người cũng không thể giữ lại.
  • Vĩnh Nương cúi thấp đầu đứng bên cạnh nàng nói, sau đó lại quay lại cung kính nhìn Tiểu Phong vẫn đang lãnh đạm trên ghế kia, giọng nói của nàng lại tăng thêm một bậc uy nghiêm lẫm liệt.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Các ngươi thân là thị nữ trong cung của Thái tử phi, cái ăn cái mặc của các ngươi đều do một tay Thái tử phi ban cho, vậy mà lại dám qua cầu rút ván, làm ra những chuyện tày trời không thể dung thứ, ngày thường Thái tử phi đối xử tốt với các ngươi như thế nào, tại sao bây giờ lại vô ơn, dám trộm đồ của thái tử phi như vậy chứ?
  • Tiểu Phong ở một bên không khỏi cảm thán, Vĩnh Nương quả thật rất có uy nghiêm, thậm chí so với nàng còn ra dáng một đương gia chủ mẫu hơn rất nhiều, giọng nói chỉ tiếc không thể rèn được thành sắt, đôi mày nàng ấy nhíu lại, trong mắt chỉ toàn là sự phẫn nộ không thể che giấu.
  • Hơn mười thị nữ đang quỳ phía trước mặt nàng, đôi mắt ánh lên nét sợ hãi không ngừng lùi lại phía sau, cúi đầu xin tha mạng.
  • Nha hoàn
    Nha hoàn
    Thái tử phi, chúng nô tì thật sự không dám làm càng, không dám trộm đồ của Thái tử phi đâu, cúi xin Thái tử phi suy xét mà tha mạng. Nô tì cho dù có mười cái mạng cũng không dám trộm đồ của Thái tử phi, tuyệt đối không dám.
  • Ánh mắt Vĩnh Nương sắt bén liếc sang thị nữ vừa mở miệng kia, sau đó lại hét lên:
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    To gan! Ngươi nói như thế khác nào đang nói Thái tử phi vu oan cho các ngươi à? Cái mạng ngươi xem ra cũng lớn gan lắm. Ta chắc chắn trong số các ngươi quỳ ở đây có người trộm mất, các ngươi không nhận cũng không sao, đợi thêm lát nữa sẽ có chân tướng, đến lúc đó để ta xem cái miệng nhỏ của ngươi còn cứng miệng được thế nào?
  • Nha hoàn
    Nha hoàn
    Cô cô tha mạng, nô tì không có ý như vậy?
  • Thị nữ vừa nãy mới mở miệng nói đã quỳ rạp xuống đất dập đầu liên tục, mạnh đến nỗi Tiểu Phong cách đó xa một mảng cũng không thể không nhíu mày khó chịu.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Câu vừa nãy của ngươi vừa dám xúc phạm Thái tử phi rồi còn gì, tốt nhất đừng để Vĩnh Nương ta điều tra ra được ngươi chính là người trộm mấy cây trâm quý này của Thái tử phi, bằng không hãy chống mắt lên xem ta xử lí như thế nào đây? Ta chắc chắn sẽ để cho các ngươi tâm phục khẩu phục, tuyệt đối sẽ không có chút oán hận nào đâu.
  • Giọng nói của Vĩnh Nương vô cùng lạnh lẽo, giống như tiếng nói đang truyền đến từ địa ngục, đây là lần đầu tiên Tiểu Phong nhìn thấy một mặt này của nàng.
  • Tiểu Phong bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt lạnh lẽo quét qua một vòng xung quanh những thị nữ này, sau đó bước chân chầm chậm dừng lại trước mặt thị nữ vừa nãy, dịu dàng lên tiếng:
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Tiểu cô nương này nhan sắc xinh đẹp thế này, sao lại chỉ dừng lại ở mức một cung nữ thế kia, miệng mồm cũng nhanh nhảu lắm, thật sự khiến cho người ta yêu thích mà, nói cho ta xem, ngươi là người ở đâu đến.
  • Thị nữ kia nghe nàng nói như thế, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đắc ý, đôi tai cũng ửng đỏ lên vì ngượng ngùng, thậm chí có một khoảnh khắc Tiểu Phong còn dường như cảm nhận được nàng ta còn cố ý liếc nhìn Vĩnh Nương mấy cái. Trong lòng nàng không khỏi cười khẽ lên một tiếng, tiểu cô nương này chắc chắn cũng không phải là một người an phận thủ thường gì mấy, vì sao cho đến tận bây giờ nàng mới nhìn rõ được bộ mặt này của nàng ta, bây giờ mới biết được bên cạnh mình vẫn còn tồn tại một cung nữ có ý đồ rõ ràng, dã tâm to lớn như thế kia chứ? Có trách thì trách nàng không chịu quan sát kỹ lưỡng mà bỏ mất một nhân tố như vậy ở bên người mình rồi.
  • Nàng ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đưa tình quyến rũ, nhìn nàng như nhìn thấy một vị cứu tinh, trong mắt chỉ toàn là sự nịnh nọt.
  • Nha hoàn
    Nha hoàn
    Khởi bẩm Thái tử phi, nô tì là người Giang Nam, ban đầu nô tì được đưa vào cung của Hoàng hậu để hầu hạ người, sau đó mới được chuyển đến đây để hầu hạ cho Thái tử điện hạ và Thái tử phi, nô tì cũng chỉ mới được đưa vào cung cách đây mấy tháng thôi, vì là người mới nên mới không được hầu hạ thiếp thân bên cạnh Thái tử phi, vậy nên Thái tử phi mới ít khi nhìn thấy nô tì…
  • Nàng ta nói xong lại cúi đầu xuống, cố tình làm ra dáng vẻ sợ hãi, hệt như một con mèo nhỏ an phận thủ thường, không dám làm phật ý bên trên, tuy nhiên dã tâm và sự giả tạo đã tràn ngập trong mắt khiến Tiểu Phong và Vĩnh Nương đều nhìn thấy rõ ràng mồn một.
  • Tiểu Phong nhìn nàng ta, sự đắc ý và chế giễu đang làn tràn trong đáy mắt, nhưng lại giống như một kẻ không nhìn thấy gì cả, chỉ yên lặng quan sát nàng ta một lúc rồi lại nói thêm vài câu:
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Nhìn dáng vẻ ngươi lanh lợi như thế, vậy có biết chữ hay không? Bình thường hay đọc qua loại sách gì?
  • Nha hoàn
    Nha hoàn
    Khởi bẩm Thái tử phi, lúc vẫn còn ở quê nhà, phụ thân nô tì có vẫn thường hay để nô tì theo cách huynh đệ tỷ muội đọc sách, thế nên đã học được một ít chữ nghĩa. Nô tì thân phận thấp kém, cũng không có thời gian để được học nhiều sách, chỉ xem qua một ít nữ tắc mà thôi ạ.
  • Khóe môi của Tiểu Phong theo câu nói này của nàng ta mà cong lên một chút, nụ cười trên môi càng ngày lại càng được nâng cao lên, khóe mắt xuất hiện một tia khác thường, vẫn tiếp tục giương mắt lên nhìn nàng ta thêm một lúc, giọng nói vẫn đều đều êm dịu giống như một dòng suối tươi mát trong lành.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ồ, thế ta đoán phụ thân ngươi cũng không phải là người bình thường đúng hay không? Ông ta đang giữ chức quan nào trong triều vậy?
  • Nàng ra vẻ tò mò hỏi thị nữ, thực chất chỉ là đang cố tình muốn xác định lại suy nghĩ của mình một chút mà thôi. Nếu nàng đoán không nhầm thì thị nữ này được Hoàng hậu đưa vào cung của nàng để quyến rũ tên Lí Thừa Ngân đáng ghét kia, như thế thì nữ nhân này chắc chắn cũng sẽ không có thân phận bình thường, nếu không sẽ không thể liên kết với nhà ngoại của bà ta để củng cố địa vị của bà ta được. Việc sắp xếp thị nữ này vào thực chất cũng chỉ là một công đôi việc, một mặt có thể có thêm một con cờ nằm trong lòng bàn tay của bà ta để kiểm soát Lí Thừa Ngân, không cho hắn khác máu tanh lòng mà đứng lên tạo phản, nếu như thị nữ này có thể giành được sự sủng ái của hắn, vậy thì ta thật sự sẽ biến thành một Thái tử phi bù nhìn, việc trong ngoài Đông cung này không phải sẽ thật sự biến thành chuyện sau nhà của bà ta, nằm trong lòng bàn tay của bà ta hay không? Mặt khác, bà ta giúp cho nữ nhi của nhà người ta thuận lợi lên chức Trắc phi, sau này sẽ có thể thành Quý Phi hay Hiền Phi gì đó, vậy thì người ta cũng phải trả ơn lại cho bà ta bằng cách không ngừng nói đỡ cho phụ thân và huynh đệ của bà ta trước mặt Hoàng thượng và Thái tử rồi, đây chính là một mũi tên trúng hay con nhạn, bà ta chỉ có lợi chứ chẳng có hại gì cả.
  • Tiểu Phong cũng chăm chú quan sát khuôn mặt của nàng ta, khuôn mặt này so với Triệu Sắc Sắc sao lại có vài phần giống nhau như thế chứ? Xem ra vị trí Hoàng hậu của bà ta để có được ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng, tâm tư bỏ ra cũng không ít nhỉ? Rõ ràng người này có vài phần giống với Triệu Sắc Sắc. Mà bà ta lại biết rất rõ chuyện Lí Thừa Ngân yêu Triệu Sắc Sắc đến điên đảo tâm trí, không chịu nạp Tiểu Phong làm Thái tử phi rồi còn gì? Thế nên nhân lúc này tìm một nữ nhân có khuôn mặt giống với Triệu Sắc Sắc, như thế kế hoạch của bà ta cũng dễ dàng được hành động hơn. Lí Thừa Ngân này cũng diễn đạt quá rồi đấy chứ? Đạt đến mức bà ta phải tốn nhiều tâm tư để đi tìm một kẻ có dung mạo giống với Triệu Sắc Sắc như vậy? Chắc cũng đã tốn không ít thời gian và công sức lắm mới có thể đào ra được người này ấy nhỉ?
  • Nếu vậy thì Tiểu Phong thật sự cũng rất phục bà ta, sao lại có thể thần thông quảng đại thế kia cơ chứ? Nhưng nghĩ đến đây lại càng cảm thấy rất tội cho bà ta, suốt ngày chỉ lo được lo mất, thay vì vậy nên dành thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức thì hơn.
  • Nha hoàn
    Nha hoàn
    Khởi bẩm Thái tử phi, phụ thân nô tì chỉ là một tri huyện nhỏ ở Giang Nam mà thôi, hoàn toàn chẳng phải một nhân vật tầm cỡ, vĩ đại gì cả.
  • Tiểu Phong nghe thấy nàng ta kênh kiệu trả lời như thế, trong lòng không khỏi bật cười vì mình đã đoán đúng.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Thân là một tri huyện chẳng lẽ lại không đủ cho cô nương ăn ngon mặc đẹp, sau đó tìm một phu quân tốt cho cô nương hay sao? Tại sao lại đưa cô nương vào cung làm tì nữ của người ta như vậy cơ chứ? Một nữ nhân như vậy lại bị người ta bắt đi làm nô tì, ngày ngày hầu hạ người khác như thế, thật sự là rất uổng phí… Ngươi nói có đúng không, A Độ, Vĩnh Nương?’
  • Nghe thấy câu nói của Tiểu Phong, Vĩnh Nương hoàn toàn hiểu được ý của nàng, rất nhanh đã chạy đến đỡ nàng ta đứng dậy, sau đó cố gắng gạt bỏ ánh mắt khó chịu khi nãy mà nói với nàng ta mấy lời.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Dạ vâng, Thái tử phi dạy dỗ rất phải, vừa hay chỗ của Thái tử phi vẫn còn thiếu một vị trí nô tì thiếp thân, nếu để tiểu cô nương này chỉ hằng ngày làm mấy công việc giặt đồ gánh nước, lau dọn như thế, vậy thì thật tiếc cho cô nương, cũng tiếc cho Thái tử phi vì không trọng dụng được nhân tài. Chi bằng ta thay cô nương sắp xếp một bên cạnh Thái tử phi, hầu hạ người nhé?
  • Nàng ta nghe thấy Vĩnh Nương nói những lời này, khuôn mặt thoáng chốc đã hiện lên sự mừng rỡ không thể che giấu, đắc ý lan tràn trong đôi mắt dài của nàng ta. Tiểu Phong vẫn nói tiếp vào, vừa nói vừa cầm lấy đôi bàn tay của nàng ta, ra vẻ tiếc nuối.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Chậc chậc, một đôi tay xinh đẹp như vậy lại bị bắt đi làm những công việc nặng nhọc đó, nếu như để phụ thân cô nương nhìn thấy sẽ đau lòng đến mức độ nào đây? Chuyện này không cần phải nói cũng có thể biết được ông ấy sẽ mắng Thái tử phi ta xem thường nhà người ta mất. Sau này cô nương cứ đi theo A Độ nhà chúng ta học hỏi, cùng với A Độ hầu hạ ta nhé?
  • Nha hoàn
    Nha hoàn
    Nô tì đội ơn Thái tử phi, đa tạ Thái tử phi đã để mắt đến nô tì, sau này cho dù nô tì có làm trâu làm ngựa cũng sẽ đền đáp đại ơn đại đức ngày hôm nay của Thái tử phi, quyết không từ nan, cho dù lên núi đao hay xuống chảo dầu, nô tì cũng nguyện ý làm vì Thái tử phi. Cúi xin Thái tử phi nhận lấy một lạy này của nô tì.
14
Chương 64